ỐM
Đêm ốm không ngủ được
Thao thức mãi không thôi
Đang giữa mùa cày cấy
Có ai hiểu lòng tôi.
Người nhà chẳng ai biết
Xuống bếp ngồi cho nguôi
Con Quých Vàng thương chủ
Lại gần nó vẫy đuôi
Ôi mình không muốn khóc
Mà nước mắt tuôn rơi
Hững hờ theo dòng chảy
Lệ ngập tràn bờ môi
Tay ôm chặt con Quých
Nó ngước mắt nhìn tôi
vuốt ve thi thầm bảo
Môi mày hiểu tao thôi.
utan
Lã Mạnh Tuấn
(các bố ko thích thơ dài.con làm bài này là ko thể ngắn hơn được đấy)