Loa kèn trong tră’ng
Một ngày khi chàng kiến trúc đã là sinh viên năm thứ hai.
Cơn mưa mùa hạ ráo riết kéo đến biến cảnh vật Hà Nội trở nên náo loạn, người nào lo thân người nấy, kẻ lao ngang người chạy dọc khiến mọi thứ rối tung. Ngã tư Sở tắc nghẹn vì đủ các loại xe không xe nào nhường xe nào. Nó cũng đang lao xe đi trong cơn giông ào ào như muốn xé nát mọi thứ đang chuyển động phía dưới. Một chiếc vòi rồng đang hình thành, nó xoáy tung mọi thứ cuốn lên cao. Bỗng một tiếng kêu của một ai đó ( là con gái ) cũng chỉ nhỏ nhoi trong cảnh náo loạn :” Ơ đó là của tôi! Cướp! “ nó nhắm mắt nhắm mũi nhìn về phía nhìn về phía đó, 3 tên côn đồ đang cố gắng giật cho bằng được chiếc túi của một cô gái chỉ tầm tuổi nữ sinh. Một tên giật một tên nhảy xuống đạp cô gái ngã lăn ra đất ngất xỉu. Lăng xăng nhảy tót lên xe và tính chạy cho nhanh thì tiếng tên cầm lái đầy bực tức, có ai đó đang giữ tay lái :
- Ơ thằng này , mày muốn chết à?
- Bọn mày ăn cướp mà còn lớn tiếng à? - Nó bình thản đáp lại lời đe dọa của tên cướp.
Hai thằng ngồi sau cứ thế lao lên như muốn ăn thịt nó ngay tức thì. Nó nhanh nhẹn đạp đổ chiếc xe máy làm hai thằng vì thế mà không tiến tới được. Một tay hạ tên lái xe bằng một loạt những cái tát nhanh như quạt gió vào giữa mặt khiến tên đó ngất xỉu, không trấn thương gì đáng kể. Hai tên kia lụi hụi đứng dậy, một tên rút ở sườn chiếc côn nhị khúc đúng chất giang hồ múa máy đủ kiểu rồi bổ thẳng vào nó. Nó lùi lại cởi phăng chiếc áo 3 lỗ duy nhất trên người mà nó mặc xoắn thành một đoạn dây thủ thế, để lộ một thân hình mà khiến ai cũng phải ngao ngán ( bắt trước Lí Tiểu Long lúc ấy ) . Khi chiếc côn lao lên như gió nó tránh sang ngang đồng thời lùa đoạn dây mới tạo được vào giữa điểm nối của hai đoạn côn. Tức thì chiếc côn bị vô hiệu hóa cuốn lấy đoạn dây nhì nhằng. Tên cướp vội vàng gỡ nó ra đánh tiếp thì lãnh ngay một cú song phi vào giữa ngực làm hắn ngã lăn ra vỉa hè. Người trên đường đã kéo đông như kiến, ai nấy đều phấn nộ trước hành động của bọn cướp, có người mắng chửi, có người hô cướp nhưng không ai chịu giúp nó. Mọi người đều sợ phải vạ vào thân nên chỉ đứng ở ngoài vừa xem vừa chờ đợi. Có người ra xem cô gái, có người xem tên cướp nhưng vẫn giữ một cự li an toàn cho bản thân. Bỗng đám đông người bị xé toang bởi tên cướp còn lại, sau một hồi tìm được ở đâu hai chiếc chai thủy tinh còn chưa khui nắp. Có lẽ là cướp tạm ở một quán nước nào đó. Gần đến nơi hắn đập hai chiếc trai ấy vào nhau để lộ ra những mảnh thủy tinh sắc nhọn như hai lưỡi dao găm. Hai bên đường mọi người đã chạy ra xa để trơ trọi một thân nó giữa những trận gió bão và mối nguy hiểm đang dình dập. Mồ hôi đổ ra đầm đìa nhiều như tắm, nó biết mình phải bình tĩnh hết sức vì trong một cuộc chiến thì kẻ sau cùng mới là kẻ đáng sợ nhất. Tên côn đồ tiến lại gần:
- Mày sẽ phải trả giá vì cái vẻ tinh tướng của mày, tưởng làm anh hùng dễ lắm hả. Hôm nay kể cả anh em tao bị bắt ở đây thì cũng phải đưa mày xuống mồ.
!!!!... Không một động tác nào từ phía hai người được đưa ra sau câu nói đó, nó vẫn ung dung thủ thế và chờ đợi như mèo dình chuột. Bỗng đâu chiếc vỏ trai bên tay phải của tên côn đồ lao thẳng về phía nó như một sợi dây sét oan nghiệt. Theo bản năng nó xoay mình né tránh một cách lanh lẹ nhưng vì quá bất ngờ và cự li ngắn nên nó không thể tránh hết được. Chiếc vỏ trai quét một đường như hổ cào ngang ngực nó ngọt lịm. Ngực nó nóng ran như muốn đốt cháy mọi thứ, mồ hôi đã trùm lên toàn bộ vết rách đó, xót nhưng xát muối. Nó biết mình đang gặp bất lợi nhưng không thể để đối thủ biết mình đang nao núng. Một ý nghĩ duy nhất của nó bây giờ là kéo dài cuộc chiến để chờ người đến giúp. Tên côn đồ cũng nhận ra điều đó nên cũng muốn đánh nhanh rút gọn. Gió rít lên từng hồi, từng cơn từng cơn té tát, trời đất đã chuyển sang một màu đen xám nghịt. Người trên đường cũng bỏ đi thưa dần vì sợ bão. Bỗng mọi người “ Ồ “ lên một tiếng thật to vì thấy máu từ ngực nó đã chảy thành vệt dài lênh láng trên ngực. Nó khẽ lau đi để lấy tinh thần, mùi máu tanh khiến nó vô cùng phẫn nộ như muốn xé xác đối thủ. Tên kia nhếch mép cười khì và tiếp tục lao tới với mục đích kết liễu đối phương. Mưa bắt đầu trút xuống ào ào và người ta chỉ còn thấy mờ mờ hai người đang đánh nhau. Lăn lộn một hồi thì biết một người ngã xuống. Và đúng như mọi người mong đợi nó đã thắng, vây quanh nó là mưa, là gió là những giọt máu và những lời thán phục. Nó nhặt lấy chiếc áo của mình chịt máu từ những vết xước và lại gần cô gái. Cô ấy đang hôn mê sau cú đập đầu đau đớn. Đó là một cô gái xinh xắn, dễ thương, mặc quần sooc ngắn, áo phông màu trắng tinh. Tai cô còn vương một bên headphone cùng tiếng nhạc lạo xạo gì đó, đầu cô lật qua lật lại.
- Này cậu ơi! - Mọi người cũng đã vây kín chỗ đó dù mưa to gió lớn. Mưa làm cho cô gái tỉnh dần. Cô mở mắt và nhận ra mình đang trong vòng vây của nhiều người cùng với những hạt nước mưa ran rát rơi vào mặt. Sợ hãi quá cô kêu một tiếng thất thanh “ cứu tôi !“. Nhắm mắt nhắm mũi cô ôm chặt lấy một cái gì đó và khóc òa lên. Nó xốc cô lên và bồng cô vào một nơi khô ráo.
- Cậu mở mắt ra đi mọi thứ đã qua rồi mà.
- Ơ cậu là ai?? - Cô gái mở tròn mắt ngạc nhiên.
- Tớ là một người đến trong cơn mưa. - Nó nhoẻn miệng cười. Ngượng ngùng ! Cả hai nhận ra cô gái vẫn đang bám chặt lấy nó.
- Tớ muốn về nhà ! - Nước mắt cô lại chảy ra dòng dòng trông cực kì đáng thương. Có một người trong đám đông đưa cho nó hai chiếc vé xe vốn là xe của của nó và cô gái. Người ấy cho biết 3 tên cướp đã bị người dân trói nhốt vào một nơi và chờ công an đến bắt giữ. Mọi người nói nó nên đưa cô gái về cho chọn tình, nó bâng khuâng nói rằng đó là điều tất nhiên.
- Cậu còn muốn nắm chặt lấy tớ thế này à, đau quá. – Cô gái không nói gì như một người chết đuối vớ được cọc cứ bám chặt không buông. Nhưng rồi cô cũng nhả dần tay và cười sượng sùng. Má cô vương những hạt cát bẩn nhom nhem, tóc tai rũ rượi nhưng vẫn không thể làm mất được vẻ thanh tú của khuôn mặt. Cô khẽ nói cám ơn và đi cùng với nó qua nhà xe dưới gầm cầu ngã tư Sở, mưa vẫn trút xuống nhưng cả hai chẳng thèm lưu tâm. Để lại xe máy của nó cả hai đồng ý ngồi lên chiếc xe đạp xinh xắn cũng như vẻ đáng yêu của cô gái. Vậy là nó đèo cô gái về, quên cả nhưng vết đau còn âm ỉ,nó chỉ thấy toàn những giọt nước đẹp đẽ long lanh trên con đường mưa mùa hạ khi làm được một việc tốt có thể gọi là lớn từ khi nó luyện võ cho tới nay. Hỏi ra mới biết là cô gái tên là Vi giống như tên một cô ca sĩ mà nó cũng khá hay nghe. Cô là người như thế này, thế này còn nó là thế này thế này , thì thào trong mưa và đi tiếp. Trong cơn mưa vẫn có những điều kì diệu. Ba mẹ Vi cảm ơn nó và đưa nó bằng ô tô ra bãi gửi xe…
***
Một tình bạn từ ấy được hình thành. Đối với Vi thì Hiệp là một con người quá đỗi bình dị, không quan tâm thời trang, kiểu cách hay đại loại về một cái gì đó mang tính thị trường. Còn Vi một người trẻ trung, hiện đại và rất xinh xắn nhưng họ là một đôi bạn thân thiết. Từ khi biết Vi, Hiệp thấy con người mình sống khác hơn, không phải cái gì cũng bình thường như trước vì nó cảm thấy như vậy mới là cuộc sống mà nó cần. Đặc biệt là với Vi một con người cá tình và mang những nét tươi mới cho cuộc sống của nó. Dần dần hình ảnh Vi đã len lỏi vào từng mảnh suy nghĩ của nó. Nó thấy vui vì được quan tâm đến Vi, buồn chung với nỗi buồn của Vi, lo cho nỗi lo của Vi. Nó vởn vơ suy tư về tương lai khi mà nó yêu, nó cưới một ai đó thì hình ảnh Vi lại xuất hiện làm nhân vật chính và chiếm hết toàn bộ những gì mà nó tưởng tượng. Lắm lúc nó cười thầm vì chợt nhận ra điều đó. Nó nghĩ rằng mình không thể hòa chung với lối sống thành phố của Vi, không thể yêu mà chỉ có thể là bạn mà thôi. Nhưng càng bắt mình phải suy nghĩ như vậy thì nó lại càng nhớ Vi ra riết, nó không phải là mẫu người chốn chạy với bất cứ vấn đề nào. Lần đầu tiên nó thấy mình nhũn đi trong tư tưởng, mất hết sự minh mẫn , rạch ròi mà thay vào đó là sự ngớ ngẩn, vu vơ. “Ôi tôi điên vì tôi mất, làm sao để sống đây” – nó dằn vặt như vậy trong một khoảng thời gian và quyết định nói với Vi một cái gì đó, ít nhất để Vi hiểu nó luôn rất nhớ Vi.
Một ngày mùa thu, gió nhè nhẹ thổi, có chút nắng mảnh mai ngập tràn khắp nơi. Hôm ấy bất cứ ai cũng có thể nói là hôm nay trời đẹp quá. Nó gọi cho Vi :
- Nhóc à, mình đi chơi nhé, có cái này hay lắm.
- Uke! – Giọng Vi đáp lại đầy hứng khởi. Ôi nó như muốn vỡ tim ra thế này, khí phách “anh hùng” của mình đâu hết rồi nó thầm nghĩ. Chiếc xe đạp màu trắng trở hai người lòng vòng trên những con phố. Nó trở Vi đến một nơi không quá đặc biệt, ở đó có một cây gạo đã lụi hết hoa, một cánh đồng cỏ và tầm nhìn xa vút bởi dòng Hồng Hà đang cuộn chảy. Dòng tâm sự cứ thế mênh mang cùng với dòng sông. Nó kể với Vi về những gì ở quê, nơi có tuổi thơ dữ dội của nó. Từ chuyện mò cua bắt cá đến cưỡi trâu tắm ao nó đều kể hết với Vi. Rồi nó nói về bản thân, muốn làm này, làm nọ... Thấy lòng mình thật thoải mái, bỗng dưng nó đứng dậy và nói :
- Vi có biết điều Hiệp muốn gào lên bây giờ là gì không? – Vi lắc đầu tò mò.
- Vi à !!!...
- Hiệp thích Vi lắm – Nó thực sự đã gào lên như thế. Trong khoảng khắc im lặng mà hai người tạo ra, tiếng nói đó suyên thấu trong không gian len lỏi vào từng ngọn cỏ nơi đây, phá tan mọi sự gò bó trong suy nghĩ của nó bao ngày đã qua. Đàn cò trắng tung cánh bay lên trời như báo hiệu một điều gì đó đã được giải phóng. Vi không nói câu nào nhìn nó một cách ngạc nhiên, cổ họng nghẹn lại, miệng ấp úng, quay đi nhìn chỗ khác. Nó ngoảnh xuống nhìn Vi và lại ngồi nguyên tư thế ban đầu. Tim cứ thế nhói lên trong từng tiếng trống ngực.
- Đây.. là... điều mà.. Hiệp muốn nói với Vi.
Im lặng !
- Mình đi về nhé, Vi muốn về - Thoáng chút bối dối trên khuôn mặt Vi.
***
Nó thấy mình thật hạnh phúc kể từ khi nói ra điều đó với Vi. Nó nói với Vi rằng chỉ cần Vi biết điều đó thôi và không cần Vi đáp lại gì cả, chỉ cần Vi không giận nó và chốn tránh nó là nó đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Vi nói với nó rằng Vi cũng rất quí mến nó nhưng chuyện tình cảm như vậy Vi chưa nghĩ tới, mong nó đừng buồn, hai đứa vẫn là bạn tốt của nhau. Nó vui vẻ chấp nhận và xin được quyền quan tâm nhiều hơn đến Vi, mà theo nó gọi là “ngớ ngẩn”.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, cuộc sống của nó như những vần thơ đẹp đẽ từ khi nói ra lời tỏ tình. Nó nhận ra cái cây ở đầu đường có những chiếc lá xanh mơn mởn trên ngọn mà chỉ khi người ta ngẩng cổ lên thật cao mới nhìn thấy được. Những người con gái xung quanh nó bây giờ như bớt quyến rũ đi nhưng lại là những người thú vị trong mắt nó. Nó cởi mở hơn với những người xung quanh, bước đi nhanh hơn, cười nhiều hơn … và mọi thứ như đẹp hơn trong mắt nó. Nó hạnh phúc vì nhận ra là do Vi đã mang đến cho cuộc đời nó những “giá trị” đó. Mỗi ngày nó thầm nghĩ phải sống sao cho xứng đáng với những gì nó đã nói với Vi, làm sao cho bản thân phải hoàn thiện hơn trước. Nhớ thương vì thế mà cứ dài dần theo năm tháng. Có một đêm nó thức để viết cho Vi một bức thư không dài lắm nhưng chứa đựng tất cả những gì mà nó đã dành tặng cho Vi. Chiếc thư viết xong nhưng nó không gửi đi mà được dấu ở một cuốn sổ trong đống sách ít động đến của nó. Hàng lệ nó đã rớt trên đó, nó không thường bị như vậy bao giờ. Nó là một người sống nặng về tình cảm nhưng lại là người mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Còn nhớ trong entry đầu tiên trong cuốn sách ảo loitraitim, nó đã viết một lá thư cho cậu bạn thân khi người ấy đi lính. Nó đã khóc thật nhiều vì thương bạn. Người bạn ấy của nó đã đi lạc lối trong tư tưởng và nó đã khóc vì không thể làm thay đổi suy nghĩ của anh bạn mình. Hay đại loại như lúc chia tay một ai đó, chia tay thời học sinh, thấy một hoàn cảnh đáng thương,.. thường thì chỉ những lần như thế nó mới rơi nước mắt. Lần đầu tiên nó khóc vì một người con gái và đó là Vi, Vi không chia tay nó cũng không là một người đáng thương như những người khác nhưng nó đã khóc, có lẽ vì nó đã được nhận lấy ở Vi một điều gì đó tốt đẹp vô cùng lớn lao mà không cần một hành động nào cả. Với những người con gái khác, nó luôn tỏ ra mình là một “ngọn núi” vĩ đại, bên nó ai cũng cảm thấy thật yên bình. Nó luôn vui vì biết được điều đó. Nhưng giờ đây,” ngọn núi” đó như mang trong mình nhiều dòng suối dồi dào nước chảy. Những giọt tình không hiểu tại sao lại rơi đã khô trong lá thư đầu tiên đó từ lâu nhưng Vi vẫn chưa một lần được đọc nó.
“ Vi ơi ! anh biết trái tim mình đã thuộc về em…”
Sữa nóng + Xôi Gấc ngon ngon. măm măm. Vừa ăn vừa " cò mổ " bàn phím.
Chào anh Quick và chị Snow !
Em mong anh chị luôn luôn mạnh khỏe ,luôn luôn vui vẻ, luôn luôn tươi trẻ và đặc biệt luôn luôn cãi cọ nhau như những năm tháng qua để mỗi chủ nhật em và một số lượng thính giả cực lớn khác có " 1 bữa sáng " thú vị and nhiều niềm vui.
Đã nghe chương trình từ rất lâu rồi nhưng thú thật đây là lần đầu tiên em gửi thư đến chương trình. Cũng bởi vì bây giờ em mới có cơ hội để yêu cầu như thế này. Lúc này em cảm thấy thực sự cần thiết để dành tặng người đã mang cho em những dung động đầu đời thực sự một món quà , em cũng không biết chọn món quà đó như thế nào cả nên em nghĩ đến anh chị mong anh chị hãy play giúp em bài hát " now and forver " cùng với dòng tâm sự : "Một ngày mới đẹp như những ngày đẹp nhất cuộc đời anh, anh đang đau tim. Công chúa nhỏ của anh ! Anh biết giờ này ( hơn 9h sáng ) em vẫn còn đang ngủ, anh nhớ em lắm nhóc à. Cám ơn em đã mang đến cho cuộc đời anh lần say nắng đầu tiên sau 21 năm miệt mài tìm kiếm. An hạnh phúc vì được dành tình thương yêu lớn nhất cho người con gái anh si mê và ngập tràn hạnh phúc via được em dành cho anh một ngăn nhỏ trong hàng triệu những ngăn nhỏ ở trái tim xinh xắn của em. Với anh vậy là quá đủ. Dẫu tình cảm của anh dành cho em còn quá ngu ngơ , điên khùng anh vẫn xin yêu như thế. Cho đến trước khi em xuất hiện anh là chàng hoàng tử u buồn. Còn bây giờ thì anh đang là chính anh, một tên sinh viên Kiên Trúc năm thứ 3, đầy mộng mơ và yêu đời. An nợ em rất nhiều. Hãy để anh được tiếp tục " ngớ ngẩn " như thế này em nhé.
Re tỏ tình : … iu Vy nhiều vô kể !
hôm nay là thứ 6 ngày 7 tháng 8 năm 9 vào lúc 10 giờ 11 phút 12 giây và anh sẽ nhớ đến em 13.000.000..n lần.
Ngày ... tháng ... năm ...!
Hai đứa đi với nhau trên con đường đầy bóng mát của hàng cây xanh trong công viên Thống Nhất. Cạnh nơi nó vẫn thường cùng nhóm “người điên” supermad của mình nhảy nhót , leo trèo nó kể cho Vi những trò chơi mạo hiểm mà nó thường tập thời sinh viên năm thứ nhất, giờ đây đã thành những kỉ niệm không bao giờ có thể phai nhòa của nó. Vi thấy thích thú với những trò chơi đó của nó và đòi tập thử. Trong lòng không đồng ý nhưng biết cá tính bướng bỉnh của Vi mà nó chấp nhận hướng dẫn cho Vi những động tác ít mạo hiểm nhất. Vi tập luyện một cách hăng say và tỏ ra rất có năng khiếu. Mồ hôi nhễ nhại chảy trên má cô làm nó thương cô nhiều hơn, ánh mắt nó như bám riết lấy Vi, sợ Vi bị ngã, sợ Vi trượt chân. Một hồi tập luyện thật nhiệt tình thì Vi cũng mệt, hai đứa ngồi dưới tán cây xanh và cùng bình luận những gì vửa diễn ra. Khi câu chuyện đã đi tới những lối đi cuối cùng cả hai chỉ còn biết ngồi im lặng nghe tiếng ve dâm dan mà không biết sẽ làm gì cho khoảng thời gian còn lại. Bỗng Vi tỏ ra mất hết hứng khởi sau những giọt mồ hôi nhiệt tình cho những trò chơi vừa nãy. Vi ấp úng định nói với Hiệp điều gì đó nhưng lại không thể thành lời. Hiệp biết trong lòng Vi đang rối bời, không phải là Vi muốn trả lời nó chuyện tình cảm.
- Vi muốn nói gì với Hiệp vậy?
- Vi đã bao giờ làm Hiệp buồn chưa? – Giọng Vi như mất dạng, không chút thanh thoát.
- Có nhưng chỉ chút ít vu vơ. Vi làm sao thế? – Nó chăm chú vào tất cả nhưng gì sắp sảy ra.
- Nếu Vi xa Hiệp...Hiệp có buồn không?
- Nếu có thể Hiệp sẽ không để Vi rời xa Hiệp đâu.
Khoảng lặng ... cả hai đều không thể nói ra điều gì với nhau.
Ve .. ve...
- Vi đi đâu vậy? – Giọng nó cũng bắt đầu ngập ngừng.
- Vi.. đi... du học Hiệp à! Hiệp.. nghĩ sao, Hiệp... còn muốn chờ Vi nữa không?
Nó không trả lời trực tiếp với Vi mà hỏi Vi về câu truyệt tiểu thuyết mà nó rất thích “ Thần Điêu Đại Hiệp”. Nó nhắc đến khoảng thời gian 16 năm mà chàng Dương Quá đã đợi Tiểu Long Nữ để gián tiếp nói với Vi rằng nó sẽ chờ Vi trở về.
- Hiệp không sợ Vi sẽ làm Hiệp thất vọng sao?
- Nếu Hiệp phải thất vọng chắc lúc ấy là do Hiệp quá tồi tệ không đáng để Vi nghĩ tới nữa. Còn nếu Vi yêu một người nào đó không phải là Hiệp thì chắc Hiệp phải tin rằng thượng đế là có thật và ông ấy đã sắp đặt trước mọi thứ, Hiệp luôn mong Vi mọi điều hạnh phúc. Hiệp không chắc mình sẽ nghĩ đến một người con gái khác bằng cách nào nhưng Hiệp sẽ cố gắng sống thật tốt.
Dưới những tán cây xanh mượt, trên lối đi nho nhỏ, không một lời hẹn ước chỉ có những cái nhìn trìu mến mà Vi dành cho nó. Nó vẫn si mê đôi mắt ấy, đôi mắt ướt át, to đen, sâu trong như bầu trời đầy sao.
***
Sống và yêu là một điều hiển nhiên của bất cứ ai trên trái đất này. Nó ngày càng nhớ Vi và mong ngày Vi trở lại. Ngồi trên đỉnh mái trường Kiến Trúc ở một đêm trăng sáng, nó nhận ra mình cũng rất cô đơn vì chưa một lần được yêu thương chọn vẹn. Năm nay đã 24 tuổi rồi mà vẫn chưa một lần được ôm ai đó là con gái, chưa được một lần cầm tay một người khác giới mà nó yêu, cụ thể ở đây là Vi. Có nhiều người ngưỡng mộ nó và sẵn sàng dành cho nó những tình cảm tương tự như nó đang dành cho Vi nhưng chưa một lần nó nghĩ về những điều đó. Nó chỉ nghĩ đến Vi dù không có Vi bên cạnh, dù nó không được sự đáp trả như những người khác. Sự liên lạc với Vi cứ ngày càng thưa dần, có khoảng thời gian chừng 2 tháng dòng liên tục không thấy Vi reply một tin nhắn hay cuộc gọi nào nhưng nó cũng không hề bỏ sót một tin nhắn chúc ngủ ngon và chào buổi sáng xinh tươi dành cho Vi. Nó hỏi Vi về điều đó thì Vi trả lời rằng không muốn nó phải khổ tâm vì Vi và nên tìm cho mình một người con gái tốt hơn.
Ngày ra trường cũng sắp tới, ánh mắt của những sinh viên mới năm thứ nhất làm cho nó có cảm giác nó đang già đi nhiều quá. Ba mẹ chưa từng nhắc nhở nó phải yêu đương gì đó giờ đây cũng đã dò xét. Nó thấy mình cô quạnh trong mớ suy nghĩ ấy của mọi người. Đôi lần nó đã đồng ý đi hẹn hò với một cô gái được giới thiệu là tốt của những người bạn thân. Nhưng nó đồng ý cũng là để vừa lòng bạn mà không nghĩ gì về cuộc hẹn như thế. Vẫn chỉ nghĩ về Vi mà nó thấy mình là người hạnh phúc, những lá thư không gửi đi giờ đây đã làm cuốn sổ dầy lên gấp đôi. Chất chứa bao niềm thương nhớ nó đang mang trong mình. Giờ đây Vi cũng không còn liên lạc với nó nữa và cũng không hứa hẹn điều gì cả. Lần liên lạc cuối cùng Vi nói rằng Vi sẽ về quê. Một tin nhắn cụt ngủn và không chút cảm xúc ấy làm nó hạnh phúc lắm.
Hôm bảo vệ đồ án tốt nghiệp kiến trúc sư, có đầy đủ anh em trong nhóm Parkour, huynh đệ Vịnh Xuân Quyền, bạn bè thân gửi lời chúc tới nó chỉ riêng người quan trong nhất là Vi thì không. Nó đã gửi thông tin ấy cho Vi và điện thoại cũng báo rằng Vi đã nhận được tin nhắn ấy của nó. Đôi chút bâng khuâng, đôi chút nhớ nhung và lòng mong ước. Nó ước cũng được như anh em khác trong nhóm, có bạn gái đến động viên, cùng chụp ảnh và liên hoan... Giống như những gì người ta nghĩ, nó xung phong bảo vệ đồ án đầu tiên của xưởng. Chiều hôm đó nắng chói chang, nó phải đến sớm nhất để chuẩn bị trước mọi thứ khi buổi bảo vệ diên ra. Bắt tay đủ tất cả mọi người và nhận lấy cái ôm của người cha thân yêu, nó bước vào để chuẩn bị thuyết trình. Bỗng bóng đèn chập chờn rồi tắt ngóm. Nó đứng trên bục giảng đường nhìn ra cửa lòng bồi hồi suy nghĩ về tất cả những gì đang sảy ra. Nó nhìn ra phía cửa lớp và ước rằng khi điện được thắp trở lại Vi đứng ở đó, cầm những đóa loa kèn trắng tinh vẫy tay chào nó như thể mong đợi nó thành công và sẵn sàng cho nó cái ôm đầu tiên, cái hôn đầu tiên và tất cả những gì là đầu tiên dành cho nó. Nó đã rớt nước mắt ở trong căn phòng mờ mờ ảo ảo. Vì sao mình lại ngu ngơ như thế? Vì sao mình lại nói mình ngu ngơ? Vì sao mình lại như thế này? Yêu em lắm không thể khác được Vi ạ ... Bỗng đèn lại nhấp nháy và chuẩn bị sáng trở lại, nó vẫn nhìn về phía cửa ......
1h08’ ngày 17 tháng 8 năm 2009
Một câu chuyện tưởng tượng chưa có lời kết !
Phần thư tình đã bị lược bỏ vì một số vấn đề độc quyền mong bạn đọc thông cảm :D
Có 1 người viết đoạn kết thế này :
... Bỗng đèn lại nhấp nháy và chuẩn bị sáng trở lại, nó vẫn nhìn về phía cửa….Vi đã không đến..mắt nó cay cay…cổ họng nghèn nghẹn, con tim như muốn oà khóc..Rồi thở dài và tự cười mình “mày ngố quá Hiệp àh” nó tự nhủ... tiếng thầy giám thị vang lên kéo nó trở về với thực tại. Vi không đến thật..Nhưng dù sao hôm nay nó cũng phải cố gắng thật nhiều, vì thầy cô bạn bè và cả người cha thân yêu của nó nữa. Hít một hơi dài. Nó đã sẵn sàng.
Kết quả trên cả tuyệt vời. Nó không nghĩ rằng mình đã làm được điều đó, lời chúc mừng của thầy cô bạn bè cũng làm nó thấy vui vui nhưng vẫn chưa đủ, nó thấy lòng trống trải quá..Nó mong một người.. Nó vẫn hi vọng vào một điều gì đó..Một phép mầu chẳng hạn?
Đang loay hoay dắt xe ra khỏi bãi xe bỗng nó chợt giật mình ngước lên, Nó không tin rằng Vi đang đứng đó và mặc chiếc váy hồng nhìn thật dễ thương..
- Vi có tới muộn quá không? giọng nói nhẹ nhàng cất lên như làm tan biến trong nó bao buồn phiên, nó thấy lòng mình lâng lâng.. ấp úng mãi mới nói thành câu.
- Không..muộn.. à í Hiệp là.. Hiệp đợi được, thật ngố quá nó chả biết nói gì với Vi cả,.mặt thấy nóng nóng, ôi mình lại bị cảm...rùi..^^
- Vi đã tìm mua hoa loa kèn nè. đẹp không? vì nó mà Vi tới muộn đấy. Vi cười tươi rói làm tim nó muốn vỡ tan. Đưa tay lên gãi đầu nó thấy bối rối quá.
À..Hiệp thấy rất vui., cảm ơn Vi nhiều lắm.. ôi trời sao lúc này nó thấy mình ngố tệ..hix
Vi cười trong veo nhìn nó bằng ánh mắt cực dễ thương. Nó muốn chết trong đôi mắt ấy.hix..
- Khách sáo quá đi.hii ..Trà sữa nha, hôm nay Vi chiêu đãi đấy.
- Lời nói của chủ nhân là mệnh lệnh của thần..hii. cả hai cười vang làm rung chuyển cả một góc sân trường (nói vậy cho hoành tráng hii).
Tiếng ve râm râm khắp phố, những nhành điệp vàng rải rác khắp nơi. Thấp thoáng đâu đó trên phố người ta bắt gặp thấy một cặp đôi lai nhau rất thơ mộng, loăng quang trên đuờng. ^^!
Note: Chờ đợi người mình yêu là một niềm hạnh phúc. ^_*/