54KD5 Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Chú ý: Cuộc đời của một người mãi là quá khứ (Chương I)

Go down 
Tác giảThông điệp
[Tun]KiNa
Thành Viên
[Tun]KiNa


Tổng số bài gửi : 295
Join date : 06/11/2009
Age : 33

Chú ý: Cuộc đời của một người mãi là quá khứ (Chương I) Empty
Bài gửiTiêu đề: Chú ý: Cuộc đời của một người mãi là quá khứ (Chương I)   Chú ý: Cuộc đời của một người mãi là quá khứ (Chương I) EmptyWed Nov 18, 2009 10:24 pm

Chương I: Cuộc sống, tình yêu và lỗi lầm.


Bỏ đi cuộc sống trước đây của tôi và bắt đầu... (Thông cảm, mốt có dịp sẽ kể sau.)
Cũng đã hơn một năm trôi qua, tôi dừng lại và không còn biết mình là ai. Trong suốt một năm trời ròng rã mà tôi đã để mặc dòng đời cuốn trôi. Cặm cụi sống nốt những tháng ngày còn lại trong cái thế giới ảo tưởng mà với tôi, nó chỉ có sự tuyệt vọng, lẻ loi, đau khổ và nỗi buồn. Đâu còn những giây phút ấm nồng, vui vẻ và hạnh phúc. Kí ức vẫn mãi là kí ức...

...Một năm trước...

- Này! Cậu sẽ đi à?
Tôi mỉm cười trả lời:
- Ùhm!
- Tại sao vậy? - Ánh mắt Conbengoc rưng rưng.
- Đơn giản vì tớ không thể ở lại. - Tôi lại mỉm cười trả lời.
Khuôn mặt Conbengoc bí xị, mếu mếu nhìn tôi nói:
- Chẳng phải cậu đã vui vẻ cùng mọi người sao? Tại sao cậu lại muốn ra đi? Chính cậu đã nói cuộc đời vốn không đơn giản mà...
- Đúng rồi! - Giọng UtTeo vội chen vào - Ông nghe lời con ngốc đi. Ông là người hiểu tất cả thành viên của Club. Chắc ông biết nó và con Luxubu sẽ khóc, anh Ken cũng sẽ buồn. Ông có nhớ cái ngày đầu tiên ông đến với Club không? Ông đã làm thay đổi tất cả. Tại sao ông lại muốn đi? Ông muốn một sự thay đổi khác à? Mọi người sẽ buồn lắm đó!
Tôi im lặng một hồi rồi trả lời:
- Hai người hãy nhìn ra ngoài, hai người thấy điều gì? Thử hỏi cuộc đời có bao giờ dừng lại khi mọi người được hạnh phúc? Thử hỏi thời gian có bao giờ ngừng trôi chỉ để giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ mà không ai muốn quên?
Hai đứa nó im lặng, ánh mắt chan chứa những tình cảm mà tôi không thể quên. Tôi nói tiếp:
- Nhìn lên bầu trời kia, hai người thấy gì? Thế giới rộng lớn bao chứa con người, cho con người cuộc sống để yêu và được yêu. Bên ngoài kia, vũ trụ còn lớn hơn... Nó chứa đựng điều gì? Tự hỏi những đám mây kia có bao giờ dừng lại? Nó chỉ từ từ trôi, nhưng nó chưa bao giờ dừng lại. Nó che cái nắng ngày hè, tạo cơn mưa mùa hạ. Mưa... tạo cho ta những kí ức, kỉ niệm. Mưa cho ta cảm xúc, cho ta rất nhiều.
Vui...
Buồn...
Hạnh phúc...
Nhớ nhung...

Tuyệt vọng, đau khổ...
Conbengoc khẽ lau những giọt nước mắt. Tôi biết cái cảm giác đó, nhưng tôi không thể giúp nó. Tôi đã cho đi quá nhiều.
- Hai người ngồi đây cảm nhận được gì? - Tôi nói tiếp.
- Buồn... Lạnh... - Giọng Conbengoc đứt quãng. Tôi trả lời Conbengoc.
- Ùhm! Buồn... vì sắp xa một người bạn. Lạnh... vì một cơn gió. Hai người đã bao giờ thấy gió ngừng thổi chưa? Nó đi mãi, đi khắp nơi. Nó không biết mệt mỏi, nó không biết do dự. Nó ung dung tự tại, tự do làm bất cứ điều gì nó muốn. Nó không cần suy nghĩ, không lưu luyến hay nhớ nhung. Nó không yêu, không buồn hay đau khổ. Nó không có cảm giác hạnh phúc hay tuyệt vọng. Nó cũng không cười hay khóc. Nó lạnh theo đúng nghĩa của nó. Nhưng thật sự cảm nhận nó, sự ấm áp bên trong nó sẽ lan tỏa. Nó mang đến rất nhiều, mang đi cũng rất nhiều...
- Vậy chẳng lẽ nó vô cảm? Nó không quan tâm đến bản thân nó sao? - Conbengoc lớn giọng. Tôi lại mỉm cười:
- Ùhm! Nó luôn hướng về tương lai dù tương lai của nó là một dấu "?" hoặc ".". Nó chấp nhận thực tại và không đòi hỏi bất cứ gì. Nó thấy và cảm nhận được những thứ mà mọi người không thể thấy, mặc dù điều đó ngay trước mắt họ. Nó sâu sắc và mạnh mẽ. Có thể vì thế mà nó đặc biệt...

Chẳng ai muốn mất đi sự tự do của mình...

UtTeo chỉ biết lắng nghe và ngước nhìn ra ngoài. Trong lòng dường như đã hiểu ra cái gì đó. Nỗi buồn vây kín căn phòng. Im lặng... Có thể nỗi buồn mà hai đứa nó đang đối mặt khó chấp nhận. Chúng tôi đã ngồi đó rất lâu. Đến khi UtTeo quyết định tổ chức 1 buổi tiệc chia tay tôi. Đêm hôm đó tất cả mọi người đều có mặt. Hai đứa nó bỏ cả giờ đồng hồ để gọi, tìm gặp và mời cho bằng được từng người. Anh Ken có việc mà cũng phải gác qua để tham gia cùng tôi. Mọi người vui vẻ nhưng tôi biết đằng sau nó là những lời không thể nói ra, những tâm sự bị chôn vùi. Người muốn tôi ở lại, người lại muốn tôi ra đi. Không phải vì ghét tôi, mà vì họ quan tâm tôi như tôi đã từng như vậy. Tôi không quyến luyến điều gì, khoảnh khắc tôi đi không 1 lần nhìn lại. Nhưng tôi biết... giọt nước mắt của họ đang rơi. Và với tôi, nó sẽ mãi là những kỉ niệm, kí ức không bao giờ quên.
...Rồi một thời gian sau đó, khi tôi lại tiếp tục lên đường sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tôi đã quyết định không ở đâu đó quá lâu. Nhưng những gì tôi đã trải qua là 1 bài học đáng chú ý. Tôi cũng chưa biết mình sẽ đi đâu. Phía trước là 1 không gian rộng lớn, đầy cơ hội và sự lựa chọn. Tương lai không nắm bắt chúng ta, mà do chính ta lựa chọn và tạo dựng nó. Có thể nó sẽ không bằng phẳng hay đơn giản là 1 đường thẳng. Có thể nó sẽ không dễ dàng hay quá khó. Nhưng bất kì thử thách nào của nó cũng sẽ là 1 bài học cho bạn bước vào dòng đời. Tôi không dám chắc các bạn sẽ thành công, và tôi cũng thế. Nhưng tôi biết, các bạn giống tôi, sẽ không bỏ cuộc, sẽ đứng dậy sau khi vấp ngã.
Khác với tương lai, số phận lại là thứ đã được vạch sẵn. Chẳng làm gì để thay đổi nó được. Và chính nó, nó đã thay đổi tương lai của tôi, thay đổi tôi...

Ngày...tháng 06 năm 2008.

Qua lời giới thiệu của bạn bè, tôi biết được 1 cộng đồng vừa được thành lập chưa lâu. Bắt đầu tham gia cộng đồng đúng vào thời gian hè. Thời gian khá rảnh rỗi nên khó từ chối. Vì tôi dự tính đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó, lòng tôi lại có quyết định khác. Đành vậy... Khoảng 10g sáng, tôi lúi cúi cũng tạo được 1 tài khoản. Biết làm gì khi mọi thứ đều mới mẻ. Khó lựa chọn, khó quyết định. Chưa bao giờ trong tôi lại có sự do dự như vậy. Lại phải đành vậy... Thôi thì cái gì mới mình "chen" trước, thử mới biết cái hay. Tôi vào phần city, nơi mọi người "show" ảnh, album, "tự xử"... Nhiều cái rất ngộ. Nhưng chẳng có lấy 1 dòng yahoo sao làm quen. Còn cái chữ "Chat" to đùng thì nó báo tải về mới được. Lại phải đành vậy... Lúi cúi tới 1g thì xog. Không như yahoo, nó có nhiều phần đặc sắc, xem phim, nghe nhạc, chat to, nhỏ. Có cả spam nữa chứ. Nhưng thường thì cái gì mới nó hay, sau này lại nản nên tôi cứ để đó. Tìm hiểu qua phần khác. Một lúc sau, đang mò trên mò dưới thì "chéo" nguyên cái bảng "chà bá". Coi mới biết là có người mời vào Room Chat. Cũng giống 1 gia đình, chưa quen thì làm quen, quen rồi thì xin hộ khẩu rồi định cư. Từ hôm đó, tôi sáng dậy sớm tối ngủ trễ. Lịch kín mít, Spam Spam Spam Spam... chẳng còn thời gian làm việc khác. Cũng có thể nói đó là lần đầu tiên tôi như vậy. Nhiều hôm chỉ 1 ly Lục trà chanh là đủ cho 1 buổi sáng. Nói thực thì ngày nào cũng vậy là đủ. Tôi "nghiện" cái thức uống chua, cay, đắng và bây giờ "nghiện" luôn cái "gia đình online" này.
Nhưng chẳng có gì là tồn tại mãi mãi nhỉ. Sau một thời gian, cái "gia đình online" càng mờ nhạt. Từ "cụ cố xì tai" đến "týny" ra đi, thì giờ tôi cũng không có lý do gì ở lại. Lại lang thang, thực sự tôi như người vô gia cư. Lúc nơi này, lúc nơi kia. Cứ như 1 cơn gió...
Số phận mở lối, ánh sáng soi tương lai. Con đường mà tôi sắp đi là con đường đưa tôi sang 1 thế giới hoàn toàn mới...

Ngày...tháng 06 năm 2008.

Một dòng tin nhắn với Link dẫn đến đại gia đình. Là 1 diễn đàn của giới trẻ, có thể gọi là mới mà thịnh. Đại gia đình này thu hút rất nhiều bạn trẻ và cả tôi. Tất nhiên là cùng "hãng sản xuất" với cái "gia đình online" kia. Nhưng tôi hoàn toàn không để ý tới. Trong "đại gia đình" này có rất nhiều phòng, nhưng tôi thích nhất là trái tim của nó. "Căn phòng của Tâm Hồn và Tâm Sự" - Tên mà tôi đặt cho nó. Nơi đầu tiên mà tôi có thể gửi gắm tâm sự của mình sau bao nhiêu năm lang thang. Những bài viết của tôi sớm được sự ủng hộ của mọi người, đặc biệt là các bạn của tôi ở phòng "Cộng Đồng". Thật sự, tôi đã xem đây là cuộc sống thứ 2 của mình. Virtual Life...

Hơn 2 tuần sống tại "Đại gia đình", chưa gặp ai ngoài đời thật nhưng tôi và mọi người đã rất gắn bó. Các anh chị trong Hoàng Tộc, bạn bè ở Biệt Đội Spam, Kua Trai Hội đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Họ chỉ tôi nhìn đời bằng nhiều hướng khác nhau, cho tôi niềm tin, cho tôi 1 nơi để nương tựa. Tôi không biết làm gì để cảm ơn họ. Chắc có lẽ trước đây tôi đã cho đi quá nhiều, và bây giờ tôi nhận lại. Những gì tôi đã cho đi là những gì tôi đang nhận lại. Thật sự nếu bây giờ những tháng ngày đó còn tồn tại, tôi muốn sống mãi trong đó. Thế giới ảo mà với tôi, bản thân tôi cũng là 1 phần của nó. Tôi là ảo...

Ngày 16 tháng 07 năm 2008.

Tôi sẽ mãi không quên ngày này. Ngày mà tất cả bắt đầu trở thành thật.
Cũng như mọi ngày, 4g30 dậy, đi bộ ra cánh đồng tập thể dục và chờ... bình minh. Khoảng 6g, tôi bắt đầu một ngày mới. Một phần tôi chuẩn bị cho bài viết mới, một phần tôi dạo quanh các phòng xem có ai thức chưa. Và tôi đã gặp người ấy. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng, dường như lúc đó tôi nghĩ rằng mình người ấy hợp nhau. Mỗi lần nói chuyện với người ấy, tôi như 1 người khác hẳn. Người ấy cho tôi thấy cuộc đời có muôn màu sắc, nhiều cảm giác tôi chưa từng trải. Ấm áp qua từng dòng "rep", rất nhiều rất nhiều... nhưng tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt nó. Người đầu tiên đã sưởi ấm được trái tim tôi. Xua đi sự lạnh lùng của tôi để rồi tôi nồng nàn hơn bao giờ. "Lãng tử phiêu du" giờ đây chắc nên gọi là "Lãng ông".
Tôi đã yêu người ấy. Mặc dù chúng tôi cách nhau hơn 4000km, qua Vạn Lý Trường Thành, xuyên thảo nguyên Mông Cổ, vượt cả dãy Hymalaya... rất xa. Nhưng với tôi, đó không phải là sự ngăn cách. Thú thật thì tôi sẽ làm tất cả để được gặp người ấy, dù chỉ 1 lần trong đời. Và lúc đó, người ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi cứ như vậy, ngày qua ngày, tôi chờ đợi người ấy. Vì cách 4 múi giờ mà, lại đành vậy thôi...
Tôi vẫn nhớ những chiều đứng giữa cánh đồng nhìn ngắm hoàng hôn. Tôi vẫn còn nhớ những ngày mưa tầm tã nhưng ấm áp. Tôi vẫn còn nhớ những đêm nằm trên hiên nhà ngắm những vì sao. Tôi vẫn còn nhớ những ngày người ấy không online để tôi phải ngóng trông, nhớ nhung và nhiều lúc đã tuyệt vọng. Đối với tôi, cái thế giới của người ấy thật sự mới lạ. Khác hẳn cái thế giới tôi đã từng sống, đơn giản nhưng không hề đơn giản. Muôn màu muôn sắc... Người ấy đã làm tôi thay đổi. Và tôi chấp nhận nó.
Cơn gió đã từ từ chậm lại, chỉ để quanh quẩn bên sự ấm áp. Nó muốn dừng nhưng cuộc đời không đợi nó, nó muốn nói với người ấy rằng nó yêu người ấy rất nhiều. Nó không thể, cuộc sống của nó thay đổi quá nhanh. Nó chấp nhận nhưng dòng đời lại đưa đẩy nó. Cuộc đời nó vốn không thể, chỉ đơn giản là không thể. Nhưng nó sẽ không bay đi. Nó lạnh trong cái ấm áp, nó yếu đuối trong sự mạnh mẽ, nó trong tình yêu của nó và người ấy. Nó không còn là nó, nhưng nó biết không có gì wan trọng hơn người ấy...
Người ấy là niềm hạnh phúc của tôi. Và với tôi, tất cả đều là ảo, cả cuộc sống của tôi hiện tại. Chỉ riêng người ấy và tình yêu của tôi dành cho người ấy mãi mãi là thật.
Những tháng ngày có người ấy bên cạnh tôi, tràn đầy hạnh phúc. Cùng tôi chia sẻ, lắng nghe tôi, chờ đợi tôi, thương nhớ tôi và lo lắng cho tôi. Tôi đã dần quen có người ấy bên cạnh, dần quen sự chờ đợi trong những ngày hè, dần quen nỗi nhớ trong đêm thâu, dần quen gặp người ấy trong những giấc mơ. Người ấy đã cho tôi nghị lực sống, sự thúc đẩy trên từng bước chân tôi. Còn tôi... tôi đã làm được gì cho người ấy? Tôi luôn tự hỏi mình điều đó. Nhưng đến bây giờ, tôi mới có được câu trả lời. Quá trễ...

Tháng ngày hạnh phúc, năm 2008.

Cuộc sống của tôi trong cái thế giới của người ấy thật dễ dàng và đơn giản. Tôi sớm quên đi bản thân tôi, nơi tôi đến và những gì tôi đã làm. Dần dần, điều đó làm tôi yếu đuối. Thật sự lúc đó, không giây phút nào tôi ngừng nghĩ tới người ấy. Lòng tôi luôn mong được gặp, được nói chuyện với người ấy. Được xem những tấm hình người ấy gửi cho tôi, được chọc người ấy cười, năn nỉ người ấy, có nhiều lúc còn phải xuống nước van xin. Thật khác với 1 thằng nhóc mạnh mẽ, chưa từng làm những việc đó, tôi cũng khó xử khi mỗi đêm nghĩ về những điều mình làm. Và rồi cũng cho qua vì 1 tình yêu bây giờ đã xa. Tôi đã chấp nhận tất cả, bỏ đi cũng rất nhiều thứ. Mọi thứ tôi quan tâm lúc đó chỉ có người ấy, không bạn bè, không gia đình, không... bản thân tôi. Chắc các bạn nghĩ tôi khù khờ ngay ngu ngốc nhỉ? Tôi cũng không trách được, vì chính bản thân tôi còn tự nghĩ như vậy. Lần đầu tiên tôi yêu mà. Bước đi đầu mới biết con đường gập ghềnh hay bằng phẳng.

Quay trở lại hiện tại. Ngày 31 tháng 10 năm 2009.

... Sau 6 giờ bay, tôi cũng đã đến nơi. Điều đầu tiên tôi cảm nhận được là bầu không khí lạnh lẽo bao trùm. Tôi đã quên mất điều đó khi còn ở VN. Mà giờ có nói tới cũng không thay đổi được gì. Ngậm ngùi mà chịu đựng vì tôi chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng mỏng và áo khoác ngoài.
- Chào mừng quý khách đến với xứ sở Bạch Dương. Chúc quý khách có 1 chuyến đi vui vẻ. Cám ơn quý khách đã đồng hành cùng chúng tôi. - Lời cô tiếp viên nói khi mọi người xuống máy bay.
Lòng tôi lúc đó vừa háo hức lại vừa hồi hộp. Tôi vẫn không biết tại sao lại gọi nơi này là "xứ sở Bạch Dương". Nhưng sự ngạc nhiên đầu tiên đến với tôi chính là hình ảnh sân bay Sheremetyevo. Cấu trúc bên ngoài và sự lộng lẫy hài hòa với khí hậu, kết hợp với phong cảnh xung quanh gây cho tôi cảm giác kì lạ. Chưa hết ngạc nhiên thì vẻ đẹp bên trong nó lại 1 lần nữa khiến tôi phải tò mò. Thực sự thì lúc đó tôi chỉ muốn tìm hiểu về nó. Nhưng dù sao bên trong vẫn ấm hơn bên ngoài. Sau khi lấy hành lý vẻn vẹn chỉ có 1 chiếc balô và 1 túi xách, tôi tiến đến cửa ra. " Welcome to Moscow, RMaxx! " - Đó là tất cả những gì viết trên tấm bảng mà 1 người đàn ông khoảng ngoài 40 cầm. Lúc đầu tôi không nghĩ đó là người đón tôi. Nhưng khi nhìn kĩ lại thì không thể chối được. "RMaxx" đặc biệt quá mà, đây là tên mà bạn bè tôi thường gọi. Chắc tôi nên cám ơn các bạn và thấy giáo của tôi, nếu không thì giờ có thể tôi đã phải đi taxi rồi. Tôi lại tiếp vài câu với người đàn ông đó, ông vội bỏ tấm bảng xuống và giành lấy balô tôi đang đeo rồi mời tôi theo ông ấy ra cửa.
Qua khỏi cánh cửa kia là cả 1 thế giới mà tôi chưa từng đến. Tôi đã mong rất lâu nhưng hôm nay tuyết không rơi. Không phải vì vậy mà nó mất đi vẻ đặc trưng của nó, và nó không làm tôi thất vọng. Hành trình của tôi bắt đầu từ đây.

Mở màn là việc tìm hiểu người tài xế của mình. Tôi bắt chuyện với người đàn ông đó. Tất nhiên bằng tiếng Anh, tiếng Nga tôi đang học, chưa rành lắm. Người đàn ông đó tên Colopki, 45 tuổi. Tôi đoán cũng khá chuẩn nhỉ. Tuy bác Colopki nói tiếng Anh rành mạch, nhưng chất giọng Nga khiến tôi khó nghe. Dù vậy, đó chỉ là điều kiện để tôi rèn luyện mình. Tôi tìm hiểu thêm về bác Colopki và biết được rất nhiều điều. Bác vào làm tại khách sạn mà tôi đang đến khoảng 25 năm, hiện bác đang là quản lý của khách sạn về phần đưa đón khách. Đoàn xe do bác quản lý gồm 10 chiếc, chỉ đón khách đặc biệt hoặc khách bỏ tiền thuê. Còn tôi không đặc biệt nhưng vì còn nhỏ - 18 sắp 19 mà nhỏ...hjx - nên khách sạn ưu tiên. Thật là vinh hạnh quá. Bác cũng giúp tôi tìm hiểu về phong tục, cuộc sống và con người ở đây. Cuộc trò chuyện kéo dài từ sân bay về đến khách sạn khiến tôi không thể nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Tôi thật sự cảm thấy luyến tiếc. Nhìn thấy tôi như vậy, bác Colopki mỉm cười và hứa với tôi rằng sau khi nhận phòng, bác sẽ đưa tôi đi bất kì đâu tôi muốn. Và đặc biệt hơn là bất kì thời gian nào tôi muốn. Vì tôi ở đây chỉ 3 ngày.
Ngoài trời chập tối, chắc khoảng 6g30 hoặc 7g. Tính ra tôi đã rời sân bay gần nửa tiếng. Đang nghĩ không biết khi nào đến nơi thì xe bỗng dừng lại.
- Tới nơi rồi. - Bác Colopki nói.
Tôi mở cửa và bước ra ngoài, trước mặt tôi là... Tôi cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả nó. Nó là khách sạn mà tôi đến, hay thiên đường trước mắt tôi? Baltschug Kempinski có 1 vẻ đẹp mê hồn. Sự tráng lệ của nó khiến tôi hết sức ngỡ ngàng. Bác Colopki lấy hành lý và đưa tôi đi nhận phòng. Tôi sẽ không nói thêm về vẻ đẹp bên trong nó, vì tôi không còn từ ngữ gì diễn tả được. Tiến qua sảnh, bác Colopki đến quầy tiếp tân và lấy chìa khóa phòng. Bác cũng giới thiệu sơ về khách sạn khi dẫn tôi lên phòng. Khách sạn có quầy Bar, bể bơi, phòng thể dục,... Riêng phòng dành cho khách cũng đã rất đầy đủ tiện nghi. Tới đây, bác tạm thời chia tay tôi vì còn có việc phải làm. Tôi vô cùng thích thú vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ tôi được tự do như vậy. Mọi thứ tôi có thể mơ đến, thậm chí là nghĩ đến. Dùng từ gì đây nhỉ. Có thể hay muốn là được? Chắc chỉ có thể thôi. Tự dưng mọi suy nghĩ trong tôi tan biến khi nhìn thấy hình ảnh sau bức màn ban công. Khung cảnh thơ mộng, lãng mạn, trên bầu trời có trăng và sao, dưới kia dòng sông phản chiếu ánh đèn đường lung linh. Không khí lạnh nhưng lúc này tôi không cảm nhận được. Trong tôi lóe lên những hình ảnh, ý nghĩ về người ấy. Che lấp đi mục đích của tôi tại đây. Tôi muốn gặp người ấy, muốn được nhìn người ấy... đó là ước mơ của tôi. Nhưng đó là của 1 năm trước...

Ngày... tháng 08 năm 2008.

Tôi buộc phải rời xa những gì tôi đang có để trở về cái thế giới đã từng là của tôi. Thời gian trôi qua không chờ đợi bất cứ ai. 1 tháng nhưng tôi chỉ thấy như ngày hôm qua, quen người ấy, yêu người ấy... Mà giờ đây tôi phải tạm từ biệt tất cả. Ánh mắt tôi nhìn về nơi dần xa. Cánh đồng đó, hàng cây đó, căn nhà đó, căn phòng đó. Những giây phút chết lặng bên bàn phím, những khoảnh khắc im lặng ngắm hoàng hôn, những gì đã trở thành kỉ niệm và giờ đây đã là 1 kí ức. Nhưng đêm hôm ấy, bên ban công vẫn có 1 ánh mắt hướng về nơi xa xăm, vẫn có 1 con người chờ đợi trong nỗi cô đơn và sự tuyệt vọng. Cũng thật khó chấp nhận khi thoắt qua, bạn mất đi điều quan trọng nhất cuộc đời mình. Nhưng vẫn có, ở đâu đó 1 lời hứa mà mãi mãi sẽ không bao giờ phai. Và những đêm sau đó vẫn như vậy... vì 1 thứ mà người ấy xem là ảo...

Ngày 22 tháng 08 năm 2008.

< 22.08.92 > Đây là bí mật riêng của tôi. Xin lỗi nhưng sau này tôi sẽ kể cho các bạn nghe. Mà đọc xong phần dưới đây, các bạn cũng sẽ hiểu. Chỉ là không hiểu hết ẩn ý trong nó.
Tôi đâu biết hôm nay là ngày quan trọng đối với người ấy, và cũng là với tôi. Vì trong thời gian tôi quen người ấy, thật sự tôi không hỏi và người ấy cũng không nhắc tới. Tất nhiên là thiếu sự chuẩn bị. Lúc tôi biết được điều đó thì không thể làm gì được. Tôi chỉ biết chúc người ấy được vui vẻ, và đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó. Tự hứa sẽ bù đắp cho người ấy thật nhiều vào lần tới. Nhưng lần tiếp theo, chúng tôi đã không còn bên nhau.
Tôi còn gặp lại người ấy vài lần ít ỏi, và sau cùng, tôi đã bỏ rơi người ấy. Không phải tôi muốn làm điều đó, mà do cuộc sống của tôi, tôi thật sự không có sự lựa chọn. Lúc đó tôi luôn nghĩ rằng mình làm được gì cho người ấy? Tương lai sẽ ra sao khi tôi và người ấy tiếp tục? Những gì tôi đang có là con số 0. Tôi không muốn người ấy phải cực khổ. Hạnh phúc đan xen với nỗi lo lắng từng ngày, niềm vui đi đôi với những giọt nước mắt trong đêm. Có thể là tôi đã nghĩ quá xa. Đó là chính là lúc tôi đánh mất người ấy, và đánh mất... bản thân tôi. Và khi tôi nhận ra điều đó, thật sự đã quá trễ...

Lệ tuôn rơi không phải lần đầu. Rơi cho vơi đi nỗi nhớ, rơi cho vơi đi nỗi buồn. Lần này là lần thứ 2 tôi khóc. Tôi đang ở rất gần người ấy. Lòng tôi muốn gặp người ấy nhưng sao trái tim tôi lại từ chối điều đó. Nó nhói lên mỗi khi tôi nghĩ đến người ấy. Nó đau mỗi khi tôi nhớ đến người ấy. Kể từ khi người ấy ra đi, cuộc sống của tôi cũng thay đổi...

Ngày...tháng...năm 2008.

Tôi cũng không thể nhớ rõ là ngày nào. Nhưng kể từ khi tôi rời bỏ người ấy, những tháng ngày sau đó chỉ có sự đau khổ. Tôi cố gắng tìm mọi cách để quên đi người ấy, nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ. Để rồi từng chiều trông ngóng những cơn mưa cuối hạ, và nhờ nó cuốn trôi nỗi lòng. Tôi còn nhớ những chiều mưa to, con đường trở nên vắng vẻ. Tôi cảm nhận được sự ấm áp trong mưa, nhưng là của những đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau. Còn riêng tôi, chỉ bước một mình dưới mưa. Tôi yêu mưa, yêu mưa hơn tất cả mọi thứ. Đơn giản vì tôi có thể chia sẻ với nó, và nó luôn lắng nghe tôi. Đơn giản vì nó không bỏ mặc tôi, không quan tâm đến bất kì điều gì ngoài tôi. Đơn giản vì nó không cần biết tôi là người như thế nào, dù tôi ra sao, nó vẫn bên tôi. Tôi lại dần dần quen với việc đó, cuộc sống đó. Không có người ấy, chỉ có công việc và học, chỉ có mưa và màn đêm không ánh sao. Cõi lòng tôi lại một lần nữa giá lạnh. Lạnh như tôi đã từng lạnh. Lạnh đúng nghĩa của 1 cơn gió. Nhưng không phải là gió, vì tôi đã mất đi sự tự do. Tôi cứ như vậy, cắm đầu vào cuộc sống, mặc cho dòng đời đưa đẩy tôi về đâu. Tôi không còn định hướng được tương lai của mình, tôi không thể...
Về Đầu Trang Go down
 
Chú ý: Cuộc đời của một người mãi là quá khứ (Chương I)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» học 3sdm với chương trình Learning Multimedia- Link
» nguoi ha noi va nguoi sai gon khac nhau the nao
» Chương trình Giọt hồng ngàn năm
» Chương trình đào tạo kiến trúc sư của ĐHXD
» chiến tranh trên destop(hài vãi chưởng)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
54KD5 Forum :: Diễn Đàn Chung :: Diễn đàn chung-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất